Cây ổi, cây sung và khóm chuối sống cạnh nhau bên bờ ao. Cây chuối hiền lành, cây ổi thì tinh nghịch, láu lỉnh và ương bướng. Cây sung nhiều tuổi hơn cả và hay lên mặt với những cây kia. Cái gì cũng bị nó chê bai. Ngay cả hai người bạn ở cạnh nó cũng không tha.
Một hôm, cây sung nhìn cây chuối lắc đầu tỏ vẻ ái ngại:
– Này, cậu chuối, tại sao cậu lại có những cái tai to bè nom xấu thế nhỉ. Tớ thật không thể chịu đựng nổi nữa. Đã thế mỗi lần gió to là nó lại kêu lật phật đến buồn cười. Rồi lại còn rách bươm ra nữa chứ, rõ chán.
Biết sung có ý chê những tàu lá của mình, chuối ta ngẩn người ra, xấu hổ đến nỗi chín cả mặt. Nhưng không ngờ như thế nom nó lại đẹp hơn – những trái chuối chín vàng trông thật ngon mắt. Cây sung thích chí vì đã làm cho cây chuối ngượng nghịu. Nó quay sang cây ổi và tiếp tục lên giọng kẻ cả:
– Tại sao cậu lại cao lênh khênh như thế nhỉ? Chính cậu đã làm cho nhiều cậu bé suýt ngã đấy…
Ổi tức lắm nhưng chưa biết nói thế nào. Cậu ta cúi đầu… Chợt nhìn thấy bóng mình dưới nước, một ý nghĩ lóe lên… Ổi vờ ngạc nhiên, reo:
– Anh sung ơi, có cây gì đẹp quá này.
Vừa nói cậu ta vừa chỉ luôn xuống bóng cây sung dưới ao:
– Ở đây chẳng có cây nào đẹp bằng nó đâu nhỉ. Lá thì xanh mượt còn mỗi cành xòe ra một kiểu trông hay thật đấy. Cành này giống hình bàn tay, còn cành kia…
Sung ta không thể chịu nổi những lời khen của cây ồi về cây kia. Thật là ngốc nghếch, tự nhiên lại đi khen một cây vớ vẩn nào đó. Còn mình – Sung nghĩ – thật xứng đáng được ca ngợi thì nó lại chẳng hề nhắc đến. Sung vội ngắt lời cây ổi.
– Này cậu im đi mà nghe ta bảo đây. Cây kia thì có gì mà cậu phải khen rối rít lên như thế?
Ổi hỏi lại:
– Anh bảo sao? cây này không đẹp ư?
Sung ta vênh mặt:
– Đẹp gì cái ngữ ấy! Người thì sứt sẹo đến kinh. Lại còn những cái gì nữa kia? Ối giời ơi, toàn mụn với nhọt, sần sùi đầy lá. Thế mà cậu khen đẹp thì tôi cũng lạ đấy!…
Sung chợt ngừng bặt khi thấy ổi và chuối cười rung cả cây. Ổi ta cười mạnh đến nỗi những quả ổi chín vàng rơi tõm xuống ao tạo thành những vòng tròn gợn trên mặt nước, lan rộng mãi ra. Cây sung bỗng ngẩn người nhìn: một chiếc lá vừa cùng với làn gió chao nhẹ trên mặt ao. Chiếc lá cũng sần mụn y hệt như lá của cây kia… Chuối ngừng cười, chỉ tay xuống nước:
– Đây là bóng tôi, kia là bóng anh ổi còn cây kia chinh là bóng anh. Anh không nhận ra cả cái bóng của mình hay sao?
Sung ta xấu hổ cúi gằm. Chiếc lá với những cái mụn sần sùi vẫn cứ tròng trành ngay trước mắt… Chỉ vì nó quen nhìn bạn bè bằng con mắt hợm hĩnh mà quên không nhìn lại mình nên mới xảy ra nông nỗi ấy.
Truyện thiếu nhi của Thùy Dương